“ Mẹ ơi dưới bóng đôi tay mẹ
Cuộc sống của con là những giấc mơ”

Tuổi thơ bắc nhịp cho những câu hát nghêu ngao ngày xưa, cho những vần thơ từ trang sách lem màu mực tím mà tôi vẫn nhớ trọn đến tận bây giờ, những câu thơ về bàn tay mẹ. Khi nhắc tới đấng sinh thành vĩ đại, ta thường nói tới một trái tim tràn đầy tình yêu thương, một ánh mắt trìu mến, một giọng nói ngọt ngào, ấm áp mà quên đi đôi bàn tay vất vả hàng ngày của mẹ. Vâng, bàn tay mẹ tôi không nõn nà, trắng trẻo, không có những ngón búp măng thon dài như các bài văn thường miêu tả, đó là một đôi tay xương xương, gầy gầy với ngón tay chai sần mà nhiều người sẽ cho là xấu xí nhưng bàn tay ấy đã theo tôi suốt cả cuộc đời. Từ tấm bé, tay mẹ bế bồng, đu đưa như chiếc nôi, cánh võng, tôi lớn lên trong vòng tay thơm mùi sữa đó.


Tay mẹ cầm quạt mát cho con những ngày hè oi bức và nhẹ nhàng kéo chăn sưởi ấm con ngày đông buốt giá. Bàn tay ấy đã nắn cho tôi từng con chữ đầu tiên, là bàn tay run run dắt tôi vào ngày khai trường. Tay mẹ nổi gân xanh nắm lấy tay con mà sau này tôi mới biết đó là những bài học trên đường đời rộng lớn in lên tay mẹ. Đôi tay miệt mài lia bút trên trang giáo án mỗi đêm, cầm phấn viết bảng dạy dỗ lớp học trò thơ ngây và chính bàn tay thân thuộc ấy nấu những bữa ăn cho chúng tôi. Cơm mẹ nấu không ngon lắm đâu, thức ăn cũng không phải sơn hào hải vị gì, không sang trọng như nhà hàng năm sao nhưng sau những buổi học mệt nhoài, sà vào mâm cơm nóng sốt, tôi luôn thấy ấm lòng đến lạ. Áo con rách, tay mẹ vá vá khâu khâu, trán con nóng, tay mẹ chườm khăn, đút cháo nhưng con vô tâm chỉ biết mẹ chăm lo như nghĩa vụ mà không hay đôi tay mẹ cũng lén lau giọt mồ hôi mặn chát khi đứng đợi đón con tan học, bàn tay quệt ngang dòng nước mắt nghẹn ngào mỗi đêm con ốm con đau.


Và bàn tay ấy làm con sợ lúc cầm roi phạt con vì mắc lỗi song lại dịu dàng xoa đầu khi con đạt điểm tốt. Mẹ à, có lẽ nhịp sống sôi động, những bàn tay của bè bạn, của những cuộc vui đã kéo tay con rời xa tay mẹ lúc nào không hay, để con trở thành đứa con bất hiếu tự bao giờ. Trong khi đôi tay con bấm lia lịa trên bàn phím điện thoại, lật trang truyện tranh hấp dẫn thì đôi tay mẹ cặm cụi tính từng con số tiền điện, tiền nước. Con yêu bàn tay đó. Bàn tay chai sạm vì chồng con, đôi tay không ngừng vun vén cho gia đình một hạnh phúc vẹn tròn nhưng nó chưa một lần sơn sửa những bộ móng đắt tiền. Có thể nói bàn tay mẹ đã thay thế cho trái tim yêu thương, cho cả tâm hồn cao đẹp và đức hy sinh của mẹ chăm sóc con, xây dựng nên nếp nhà. Dù mai này lớn khôn, mỗi lần vấp ngã, con nhất định sẽ tìm về vòng tay giang rộng bao dung của mẹ.


Tôi không thể viết những lời hoa mỹ ngợi ca về mẹ như bao nhà văn khác nhưng xin cho tôi nói rằng bàn tay mẹ là bàn tay đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người, là kết tinh của tình mẫu tử thiêng liêng mẹ dành cho ta. Thưa các bạn, nếu ai đó nói không thể nhớ bàn tay mẹ ra sao thì quả thật đáng buồn! Mong các bạn hãy sống chậm lại một chút, chỉ một phút  ngắn ngủi giữa dòng đời tất bật thôi, trở về nhà, nắm lấy tay mẹ để cảm nhận được nó ấm áp đến dường nào.


Hãy để mỗi mùa Vu lan báo hiếu về, đôi tay ấy sẽ lau giọt nước mắt của niềm hạnh phúc, để đôi tay mẹ nhận lấy những đóa hoa rạng rỡ, lời chúc, lời cảm ơn chân thành nhất từ chính đứa con của mình,các bạn nhé…

Ngô Diễm Quỳnh – 11D2

Ảnh: Internet