Mùa xuân, những chồi non hồng hào lại nhú lên thật tươi mát và đẹp đẽ. Hạ cánh trên một cành đầy nụ biếc, tôi bỗng nghe thật dịu dàng tiếng cây mẹ thô ráp, đen đúa, xù xì đang thầm trò chuyện với những chồi lá non tơ xinh xắn.

Cây mẹ âu yếm kể: “Các con ạ, nhìn các con hôm nay, trái tim mẹ lại bồi hồi nhớ các anh chị con thuở trước. Ấp ủ nhựa nóng bên trong lớp vỏ thô ráp của mình suốt cả mùa đông, mẹ truyền vào từng cái cuống, từng sợi gân mềm mại. Để rồi những chồi non của mẹ lớn dần, lớn dần… Và đến một ngày, các anh chị con đủ lớn, bật tung lớp vỏ cứng để vui với gió trời”.

Chồi biếc xôn xao, xôn xao…

Tựa mình vào thân cây trong một ngày xuân ẩm ướt, tôi im lặng lắng nghe. Mưa phùn rơi lây phây lên những cành khẳng khiu của cây mẹ, và những mặt lá đỏ hồng của lộc non cũng ướt đẫm nước mưa. Cây lại thì thầm thủ thỉ: “Khi các anh chị con bật lớp vỏ cứng, mắt lá biếc mở bừng trước mọi thứ xung quanh. Mặt Trời đem những sợi nắng vàng xuyên qua lớp mây ấm áp. Những chú chim sâu, chim chích líu ríu đi bắt sâu bọ trong từng kẽ lá. Những trận mưa phùn nuôi dòng sữa cho các anh chị con trong mẹ, và mẹ lại truyền dòng sữa ngọt ngào ấy trong từng thớ vỏ, mỗi ngày”.

Chồi biếc xôn xao, xôn xao…

Khẽ rung những cành nhánh khẳng khiu, cây tiếp lời: “ rồi các anh chị con lớn khôn. Chẳng mấy chốc, những búp non biêng biếc đã trở thành những bàn tay xanh mơn mởn vươn cao trong nắng. Biết bao điều kì diệu đón chờ …”.

Chồi biếc xôn xao, xôn xao…


Cây mẹ lại thì thầm: “Con biết không, những ngày mưa phùn chóng qua, những ngày hè đổ lửa ùa tới. Anh chị con kiên cường chống chọi với cái nắng nóng bức và những trận cuồng phong. Những phiến lá trở nên dày hơn, to hơn, cuống lá khỏe hơn, chắc hơn. Mẹ không khỏi ngạc nhiên, sao mà anh chị con lớn nhanh thế! Từ một lũ trẻ con ngơ ngác, rụt rè, anh chị con trở thành những chiến binh xanh kiên cường, bền bỉ mang đến cho môi trường nguồn ôxi trong lành. Anh chị con đan vào nhau thành tán, che nắng cho cỏ cây, cho con người”.

Chồi biếc xôn xao, xôn xao…


“Thu sang. Nắng suốt mùa đã nhuộm cho anh chị của con sắc vàng giòn rực rỡ. Bên nhau, các con kết lại thành một tấm thảm màu lấp lánh, rực lên trong gió heo may”.

Chồi biếc xôn xao, xôn xao…


“Mùa đông đến, gió bấc lại thổi heo hắt qua những nhành khô của mẹ. Lạnh cóng. Nhìn màu nâu thẫm của anh chị con, lòng mẹ như thắt lại. Những chiếc lá non hôm nào buông tay mẹ, lìa cành”.

Chồi biếc lại xôn xao, xôn xao…

Một mùa xuân nữa lại về. Các con sẽ viết tiếp trang đời đẹp đẽ và cao cả của những chiếc lá không vô tri Trong mỗi chiếc lá có sự sống. Và trong tán lá có cả Vũ trụ”.


Một cảm giác yên bình và hạnh phúc tràn ngập lòng tôi. Và tôi - chú chim bé nhỏ - biết rằng, cuộc đời này thật đẹp, ấy là nhờ những chiếc lá đã và đang âm thầm cống hiến.

Nguyễn Ngọc Minh Anh – 6A5

Ảnh: internet