Nó chỉ là thằng bé đánh giày. Mồ côi từ nhỏ, không họ hàng thân thích, cuộc đời nó vốn dĩ đã khổ lắm rồi. Cha mẹ nó qua đời khi nó vừa lọt lòng; nó được dì mang về nuôi. Lên 5 tuổi, công ty chú nó phá sản, nhà cửa bán sạch, sạp hoa quả của dì không thể nuôi được năm miệng ăn. Cực chẳng đã, dì nó đành phải để nó tự lập sớm. Còn chút tiền bán hoa quả thu được, dì mua cho nó bộ đồ nghề để kiếm kế sinh nhai. Hôm chia tay, dì ôm nó vào lòng, nghẹn ngào nói: “Sao con khổ quá! Dì xin lỗi, nhưng dì không thể nuôi con được nữa!”. Và thế là nó hành nghề từ đó. Nó sống lay lắt qua ngày, lấy ghế đá làm giường, mua đồ ăn bằng tiền kiếm được. Nó không biết mẹ là người như thế nào. Câu hỏi đó cứ xoáy sâu trong nó như một mũi khoan vô hình.


Nguồn Internet

Nó chơi thân với một cậu bé trạc tuổi. Cậu ấy sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả. Thế nhưng bỏ qua rào cản về địa vị, chúng vẫn trở thành đôi bạn thân.Cậu bé đối xử với nó rất tốt. Lúc nó không kiếm được đồng nào, cậu giúi cho nó tiền quà của mình. Đôi khi thấy nó, cậu còn mang cho nó chút đồ ăn của mình. Cậu thương hoàn cảnh của nó. Còn nó thì thần tượng cậu bé ấy. Nó từng nghe tiếng đàn vọng xuống từ gian phòng của cậu. Tiếng vĩ cầm trong trẻo làm say đắm lòng nó. Nó ước sao mình cũng được đi học đàn như cậu, để rồi một này có thể kéo nên những giai điệu như thế. Rồi khi rảnh, nó lại nhờ cậu đọc truyện cho nó nghe. Nhìn cậu đọc vanh vách những con chữ kia, lòng nó thầm nghĩ về một ngày kia, một ngày mà nó cũng có thể tự đọc truyện mà không cần nhờ cậu. Nó vẫn luôn ước…

…Cậu chạy vụt ra khỏi cổng. Chẳng nói chẳng rằng, cậu kéo theo nó. Nó xách vội hộp đánh giày rồi chạy theo cậu. Nó để ý thấy những giọt nước mắt của cậu bay ngược ra đằng sau. Ra đến bờ sông, cậu hét lên:

- CON GHÉT MẸ!!!

- Có chuyện gì vậy? – nó hỏi

- Mẹ tớ xấu lắm! Hôm qua mình ở nhà chơi Ipad, không đến trường, mà mẹ lại đánh mình đau ơi là đau! Học cả năm trời cơ mà, nghỉ một hôm có sao chứ? Cậu thật hạnh phúc khi không có mẹ. Còn mình, mình ước sao mình cũng không có mẹ như cậu!

Nó sững sờ. Nó không ngờ câu trả lời lại nghiệt ngã vậy. Mẹ, như nó vẫn tưởng là người hiền dịu khi nghe những bài hát của những người hát rong, lại là người độc ác sao? Bao nhiêu năm nó mong có mẹ, vậy mà giờ nó cảm thấy mình thật may mắn khi không có mẹ. Hình ảnh mẹ xuất hiện trong nó như một mụ phù thủy, mụ phù thủy trong câu chuyện khi xưa dì vẫn kể cho nó mỗi tối.

Một hôm, có một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi nhờ nó đánh giày. Nó mân mê đôi giày của cô. Đôi giày cao gót đẹp quá, chắc hẳn người phụ nữ phải giàu lắm. Đang lúi húi lau giày, nó chợt nghe tiếng kêu thất thanh: “Cướp! Cướp!”. Nó ngẩng đầu. Trước mắt nó hiện ra một gã choai choai đang bỏ chạy, tay đung đưa chiếc túi của người phụ nữ, còn cô thì ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm đầu. Như một phản xạ, nó bật dậy lao theo tên cướp. Nhìn thấy nó, tên cướp cười khẩy; đoạn hắn quay lại. Nó lao vào giữ chặt cái túi, mặc cho tên cướp đấm đá nó túi bụi. Nếu không có các chú dân phòng chạy đến trấn áp tên cướp, có lẽ nó đã không chịu đựng nổi. Mọi người xung quanh vỗ tay khen nó: “Thằng bé đến là dũng cảm!”

Tay cầm chiếc túi, mặt thâm tím, môi bị giập, nó mang chiếc túi đến trả cho người phụ nữ. Cô rút khăn ra lau mặt cho nó, vừa lau vưa nói:

- Cô cảm ơn con! Vừa rồi hoảng quá nên cô không kịp làm gì. May mà có con!.

Rồi người phụ nữ hỏi:

- Sao nhỏ tuổi thế này mà con phải đi đánh giày? Gia đình con có chuyện gì sao?

Nó kể lại toàn bộ câu chuyện cuộc đời mình cho người phụ nữ xa lạ nghe, vì sao bố mẹ nó qua đời, vì sao nó không còn họ hàng thân thích,… Người phụ nữ nhìn nó kể chuyện mà lòng đau nhói.  

- Cô trông con cũng khôi ngô sáng sủa… – người phụ nữ nói – nếu được ăn học tử tế thì chắc cũng không đến nỗi nào…

Nói rồi cô cứ trầm ngâm nhìn nó, có vẻ nghĩ ngợi lắm. Mãi sau cô mới tiếp:

- Con có muốn về ở với cô không, cô… không có con!

Nó sững người, câu hỏi quá đỗi bất ngờ đối với nó. Chưa bao giờ nó xúc động như vậy. Nhìn gương mặt phúc hậu và ánh mắt đầy trìu mến của cô, nó rưng rưng lí nhí:

-          Có ạ!

Rồi nó cúi gằm mặt xuống, nước mắt không hiểu sao cứ tuôn rơi lã chã... Và nó cảm nhận được cái ôm rất dịu dàng của cô… Phải rồi, đó là vòng tay ấm áp vô cùng của người mẹ! Lúc này nó chợt nghĩ “Có mẹ thật là hạnh phúc!”…


Nguồn Internet

 


Nguyễn Công Minh - lớp 10A2