Họ tên: Nguyễn Công Minh.

Lớp: 12A2.

Trường: THCS & THPT Nguyễn Tất Thành - Số 136 Xuân Thủy, Cầu Giấy, Hà Nội.

Điện thoại: 01653******.

Bài dự thi: Em hãy viết về một câu chuyện cảm động, có ý nghĩa về những hành động đẹp, hành vi có văn hóa khi tham gia giao thông.

 

Chiếc xe

Nó vít ga. Chiếc mô tô phân khối lớn gầm lên từng tiếng rợn người. Mặt nó giãn ra; làm chủ tay lái chiếc xe của anh nó hóa ra cũng không phải việc gì ghê gớm lắm. Ba nó, mẹ nó, thậm chí cả anh nó, luôn luôn nói với nó rằng:

- Mày còn nhỏ, chưa có đi được cái này. Thằng anh mày ngày xưa mãi mới được dùng, lại tập tành khổ sở, mấy lần ngã gãy cẳng nữa là…”.

Nó nghĩ thầm, anh chỉ dọa, trên phim hành động Mỹ người ta chạy suốt, động tác đơn giản khoan thai này nó làm theo được. Vả lại, nó tự nhủ, mình cũng đã 15 tuổi rồi, đâu còn là con nít nữa, mọi người toàn quan trọng hóa vấn đề! Ở trường nó, mấy đứa bạn nó cũng 15, 16 hết. Mà đứa nào đứa nấy cũng đều xoay sở được một con xe máy riêng cho mình. Mấy lần đi chơi thật ức chế quá; bọn con gái kéo nhau ngồi đằng sau yên những chiếc xe máy, chẳng đứa nào chịu ngồi sau chiếc xe đạp cà tàng của nó. Đã vậy, mấy thằng bạn đểu còn đế thêm:

- “Ê nhóc! Đi chơi với cấp hai đi, tụi nó coi bộ hợp với chiếc xe của mày hơn á!”.


(Ảnh: Hoài Nam - Ảnh chỉ mang tính minh họa)

Kết thúc những câu nói như vậy bao giờ cũng là tràng cười ức muốn ói máu của bọn con trai, cùng với những tiếng khúc khích của mấy đứa con gái phụ họa. Bây giờ, chúng mày chống mắt lên mà xem, xe máy của tao đây! Bọn cái Vy cái Châu sẽ tranh nhau chỗ ngồi phía sau quả xe ‘oách xà lách’ của tao, chứ không phải Wave ghẻ Dream tàu chúng mày! Một sự phấn khích nhẹ khẽ cuộn qua từng thớ dây thần kinh cảm xúc của nó, tạo cho nó một cảm giác dễ chịu. Ai cũng cho là chiếc xe quá tầm của mình. Hay tranh thủ lúc bố mẹ vắng nhà, anh đi học, làm một chuyến dạo phố cho mọi người trầm trồ, nhỉ? Nghĩ là làm, nó kéo cổng, hì hụi lôi chiếc xe cồng kềnh ra khỏi sân nhà. Ơ, có cái gì đập đập vào chân mình ý nhỉ? Nó nhận ra chiếc mũ bảo hiểm quen thuộc anh vẫn đội đang đung đưa bên sườn xe. Vướng víu quá ta, với cả mình chẳng cần mũ đâu, mình giỏi mà! Phổng mũi với câu tự khen vừa rồi, nó thò tay ném chiếc mũ lăn lóc trước hiên nhà, khóa cổng rồi cắm chìa khóa. OK, đến lúc rồi!

Và giờ thì nó, trên chiếc xe to kềnh của anh, đang vi vu ngoài đường. Hôm nay số nó hên, có lẽ mọi người tránh rét nằm hết trong nhà, ngoài này chỉ có nó và gió sương. Chiếc xe lúc này tựa như một chú gấu hiền lành, đưa nó lướt qua những sương cùng gió. Những mối nguy hiểm anh nó vẫn thường xuyên kể cho nó nghe giờ rủ nhau trốn đâu hết cả! Không có chuyện xe rồ ga hay giật cục. Tất cả vẫn đang hoạt động bình thường. Chiếc xe máy hầm hố giờ đang bon bon đưa nó xuyên suốt phố này ngõ nọ. Nó có cảm giác mình là dân phượt. Nó thấy gió lướt trên đầu mát lạnh, thấy những sợi tóc vuốt keo cứng đơ như đang muốn thả tự do theo chiều gió. Dân chơi là đây chứ đâu! Nó đắc chí ghê gớm. Nó nghĩ về chuyến đi đi chơi ngày mai của tụi bạn. Không còn thằng Long lóc cóc đạp xe đuổi theo những chiếc xe máy không biển. Không còn thằng Long tức anh ách mỗi khi nhìn những đứa con gái lần lượt bước lên những chiếc xe của mấy đứa con trai kia sau khi bĩu môi với chiếc xe đạp nó đang cưỡi. Không còn nữa, chỉ ngay ngày mai thôi, cái Châu cái Vy sẽ giành nhau ngồi chung xe với nó trước con mắt nể phục của tất cả lũ bạn. Chính nó, chính thằng Long khổ sở này chứ không phải ai khác, sẽ cười vào mặt bọn nó, như cái cách bọn nó đã cười vào mặt mình. Phải rồi, tối nay về đến nhà, việc đầu tiên là phải nghĩ ra một câu, hay nhiều câu càng tốt, thật thâm, thật cay để cho bọn nó ức lộn ruột, cho bọn nó chừa cái thói khinh rẻ bạn bè. Bây giờ với chiếc xe này, người leo lên ngôi vị bá chủ là tao, chúng mày khỏi mất công tranh cãi với nhau làm gì cho mất công.

Bao nhiêu viễn ảnh tươi đẹp kéo nhau tràn ngập tâm trí nó; nó khẽ nhắm nghiền đôi mắt để thực tế hóa chúng với một nỗ lực đáng ghi nhận. Và những hình ảnh đấy vô tình làm nó quên rằng mình vẫn đang tọa trên vật thể đang lao vun vút với tốc độ 60km/h, và đâu đó trong màn sương kia là sự xuất hiện của một bà cụ bán hàng rong nghèo khổ với giỏ tăm bông đeo lủng lẳng trên cổ, tấm lưng đã còng và hai chiếc áo mỏng đã sờn, đang run lên từng chập giữa tiết trời giá rét.

Thoáng chốc, chiếc xe hiện nguyên hình. Không phải là con gấu hiền lành như cái đứa đang cưỡi trên lưng nó vẫn nghĩ; chiếc xe là con quái vật bất trị giả vờ khoác chiếc áo ngoan hiền để đánh lừa bọn amateur nghĩ mình siêu. Con quái vật ấy đang lao đến bà lão khốn khổ kia; bà vẫn đang cố gắng tìm chút hơi ấm trong việc xoa đôi bàn tay trần nhăn nheo vào nhau, bà không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra sau lưng mình. Nó lo lắng. Nó run sợ. Vô tình cánh tay của nó vặn tay ga. Chiếc xe được tiếp thêm sức lực; nó cắm đầu về hướng bà cụ. Không, không phải mình đã 15 tuổi, mình mới chỉ 15 tuổi.Nó đau đớn nhận ra sự thật đó. Chiếc xe cà tàng của mình, tuy chỉ là động cơ chạy bằng cơm, nhưng nó ngoan ngoãn, nó tuân lệnh chủ nhân, điều khiển nó dễ hơn biết bao! Với một nỗ lực phi thường, nó mắm môi gắng sức bẻ chệch cái tay lái khỏi hướng đi chiếc xe đã định sẵn. Bà cụ trông thấy những vệt sáng trên đường, bà giật mình quay lại, đánh rơi đống tăm bông trong chiếc giỏ nát. Đôi mắt mờ của bà hiện lên hình ảnh ánh đèn pha rọi thẳng. Nhưng bà lão khốn khổ không biết làm gì; bà chỉ còn biết quỳ sụp xuống đường. Trong tâm trí bà ùa về cái ngày định mệnh đó, ngày mà bà đã phải chứng kiến sự ra đi của hai đứa con trai yêu quí trong một tai nạn giao thông thảm khốc gây ra bởi gã tài xế say xỉn. Bà khẽ nhắm nghiền mắt.

Nhưng nó đã thành công. Chiếc xe đã chịu đổi hướng sau một hồi gồng lên bất trị. “Bà cụ thoát chết rồi”, trong đầu nó chỉ kịp nghĩ vậy. Trước khi chiếc xe tông một cú thật ác vào vỉa hè. Cả thân hình bé nhỏ của thằng Long nó bắn lên không trung. Thời gian như dãn dài ra vô tận. Mọi khoảnh khắc như ngưng đọng lại.Cả cuộc đời của nó chạy qua trước mắt như một thước phim quay chậm. Đúng, thằng bé 15 tuổi đó đang ngẫm nghĩ. Liệu bố mẹ và anh Hoàng đi tìm mình có khổ sở không nhỉ? Mình còn chẳng biết chốn này là chốn nào. Con xin lỗi ba mẹ, con là đứa bất hiếu. Anh Hoàng à, em ngu quá! Nó nhìn lướt qua chiếc xe máy của anh nó. Chiếc xe giờ đã đang nằm chỏng chơ trên vỉa hè, xăng rỉ ra xanh lét cả một vệ đường, mang dáng vẻ của một con quái vật đã bị hạ gục. Mười lăm năm kể từ khi cất tiếng khóc chào đời, giữa những ăn chơi đập phá, bất mãn hoàn cảnh, đua đòi bè bạn…, có lẽ đây là việc làm ý nghĩa đầu tiên và cũng là cuối cùng nó từng làm. Nó nghĩ, nếu giờ này được sống một cuộc sống mới, nó sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Nó sẽ thay đổi tất cả. Nhưng muộn quá rồi Long ơi! Những giọt nước mắt tuôn ngược ra trước mặt nó trong khi tấm lưng nó đang hướng về cây cột điện. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó ý thức được sâu sắc về cuộc đời của mình đến vậy. Nó từ từ nhắm mắt.

Chết có đau không?

-                      “Cốp!”

***

Nó khẽ mở mắt. Thiên đường hóa ra cũng gần như tiệm tạp hóa đầu ngõ nhỉ? Nó khẽ định thần lại, nhìn xung quanh. Không có mây, không có trời xanh, không có cánh cổng cao lớn thếp vàng như trong thần thoại. Nó nhìn thấy khung cảnh nơi nó đảo tay lái. Khó hiểu nhỉ? Thiên đàng cũng giản dị như hạ giới thôi sao? Chưa kịp suy nghĩ tiếp, nó giật mình để ý tới đám đông xung quanh mình. Loáng thoáng mấy câu nó nghe được:

-                      Đâm xe à?

-                      Ừ. Chắc sương mù thằng bé đi loạng choạng rồi tông vào vỉa hè.

-                      Nhỏ mà chơi quả xe to ngầu phết!

-                      May mà nó có mũ bảo hiểm…

Khoan, khoan, từ từ đã. Cái gì cơ? Nó không hiểu mọi người đang bàn tán về cái gì. Đó là trước khi nó cảm giác thấy một sợi dây vải ngắn quàng qua cằm. Trên đầu nó, bằng một cách nào đó, một chiếc mũ bảo hiểm vững chắc đang ôm chặt lấy đầu nó, đè những sợi tóc xịt keo cứng đầu xuống. Hả? Tại sao lại… Nó chưa kịp thắc mắc bỗng nhìn lên tấm áp phích gần đó. Một tấm áp phích tuyên truyền an toàn giao thông giống như tấm áp phích khu nhà nó. Nhưng điều kì lạ là, đáng lẽ nhân vật phải đội mũ bảo hiểm, như vậy mới giống tấm gần nhà nó. Vậy mà, bức ảnh này người đó vẫn đang làm động tác cài dây mũ, nhưng trên đầu lại không có gì cả. Không lẽ…

- Không có lần thứ hai đâu đấy nhé! – một giọng nói bí hiểm vang lên trong đầu nó - Không có lần thứ hai! Nó thì thầm trước khi khẽ nhắm mắt, môi nở một nụ cười mãn nguyện…

-Hết -