Là ngày một cơn gió se thoảng hương hoa sữa khẽ đưa chiếc lá vàng chao qua cửa sổ. Lá rơi, tĩnh lặng và nhẹ nhàng...

“Thêm một chiếc lá rụng

Thế là thành mùa thu”

 (Trần Hòa Bình)


Phượng đỏ dường như đã cháy hết trong đêm, để một sáng mai ta chợt nhận ra mùa thu mang theo hơi may se lạnh đang dè dặt gõ cửa từng nhà...

Hạ đỏ, thu vàng...

Mùa thu bao trùm cả thành phố trong sắc vàng xuộm êm đềm. Cái nắng dịu dàng đặc hữu trải dài khắp các con phố, len vào từng ngõ nhỏ, xuyên qua kẽ lá để lại trên vai áo trắng mộng mơ những giọt vàng lốm đốm. Rảo bước trên con đường ngập sắc thu, ngắm một trời vàng chao nghiêng, trông những đứa trẻ nơi góc phố chụm đầu nhặt lá mà lòng bình yên đến lạ!

Gió thoảng đâu đây hương thu từ vườn nhà ai. Ngai ngái cúc vàng, nồng nàn hoa sữa, nhẹ nhàng, mong manh vô cùng, lại khiến người ta tiếc nuối muốn hít hà mãi. Một làn gió nhẹ thổi qua, từng đợt mưa hoa sa xuống đất, rực sắc cả nẻo đường.

Và còn đó, thu Hà Nội đâu chỉ có hoa, còn có những trái bưởi Diễn tròn xoe, vàng lịm, mọng đầy những nước. Hương bưởi thơm ngát ấy như lái tôi nhớ tôi về chốn Hà Nội xưa cũ, để rồi lại đắm chìm vào những giai điệu về mùa thu dịu dàng, man mác...

“Hơn một loài hoa đã rụng cành 
Trong vườn sắc đỏ giữa màu xanh 
Những luồng run rẩy rung rinh lá... 
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.”

(Xuân Diệu – Đây mùa thu tới)


Thu đến mang theo những cơn mưa bóng mây nhè nhẹ như sợi chỉ luồn qua kẽ tay, mỏng manh và tuyệt đẹp. Mưa thu đến như xóa nhòa những đợt nóng gay gắt, oi ả của những ngày hạ rực rỡ. Mưa lách tách từng hạt. Nắng nhạt dần và mát dịu hơn, làm lộ ra cả bầu trời trong suốt, cao vời vợi, xanh biếc như tấm gương cầu pha lê vô tận. Mây nhạt dần, đọng lại thành những vệt dài trắng ngần trông hao những vệt màu trắng do cọ vẽ vẩy vào.

Mùa thu trong tôi là những ký ức, những hi vọng, những tĩnh lặng, bình yên, những làn gió nhẹ, cơn mưa tưới tắm cho tâm hồn tôi, cho tôi một Hà Nội đẹp đẽ, ngây thơ nhất! Tôi nhắm mắt lại ngẫm nghĩ, để tâm hồi trôi lơ lửng cùng những đám mây trên nền trời xanh. Cơn gió cuối hạ lướt qua kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện kì thú về một Hà Nội thân thương. Tôi cứ lặng im ngồi nghe gió kể, bên tai thấp thoáng một bài hát về Hà Nội ngày thu...

Bài viết: Trần Thanh Trúc (7A7) - Đặng Thúy Hằng (11N1)

Ảnh: Sưu tầm