Có bóng áo xanh trên hành lang nhỏ, kéo nắng đến qua từng bước chân. Tiết trời cuối tháng 11 lạnh theo từng ngày trôi, để cánh chim trắng bay về phương Nam trú rét.


Hằng ngày, tôi dậy sớm đạp xe đi học trong cơn ngái ngủ của thiên nhiên. Trời không sáng như mùa hè mà lặng tiếng thời gian bước. Đường đi lưa thưa vài chiếc xe đi từ buổi chợ sớm trở về nhà. Vòng bánh xe đạp quay đều đều, cuốn theo gió đông lạnh qua mỗi guồng quay, se mượt gió thành những sợi tơ mảnh mai, thả ra thiên nhiên. Hiếm hoi lắm hơi thở mới phả ra được luồng khói nhờ nhờ, nhẹ như bông, rồi tan vào cây cỏ.

Trời đông đỏng đảnh, lúc gần lúc xa, khiến người ta chẳng thể nắm bắt được bất cứ điều gì. Mùa đông đến, mây lười ra khỏi cửa, ôm mình nằm ấm áp trong nhà. Mặt trời biếng nhác chẳng muốn rửa mặt, khư khư tóm chăn mây mà cuộn tròn ngủ tiếp. Chẳng ai đạp xe nhanh trong một buổi đông cả. Vì tay gió lạnh ngắt lùa vào rùng mình, vì cảm giác ù ì khi đông về, vì chút bâng khuâng thơ thẩn của thu vương lại trên những tầng xa...


Đến trường, chờ tôi là khoảng không tĩnh lặng. Lá vẫn còn xanh trên cây, trên đường như những tháng trước, nhưng bóng chim sẻ đã thưa dần. Chúng bay về phương Nam ấm áp trú rét. Chẳng có đàn chim sẻ ríu rít rủ nhau nhảy nhót đếm từng lát gạch trên sân trường, chỉ có đôi cánh mệt tìm nơi nghỉ. Đông phủ lớp giá băng trên khắp cả trường: tay vịn cầu thang lạnh, bàn ghế không thấm hơi người, bảng xanh lười tẩy mình, cửa sổ ngại không mở... Chẳng bao giờ mà trường giấu mình như thế ngoài đông...


Và giữa tiết trời lạnh giá, người ta đón nắng lên, ấm áp như những cốc trà ấm vào mùa đông lạnh. Tự nhiên trên trời có mấy đám mây con vụn ra như những viên đường ngọt ngào, và trời có nắng bỗng dưng trong trẻo. Tự nhiên trên sân trường có chú chim nhảy nhót, cần mẫn đếm đi đếm lại chiếc lá còn níu trên cây. Tự nhiên sân trường dậy rũ bỏ lớp lá nâu xù xì để đón nắng, rực cả sắc sống. Tự nhiên lòng người khoan khoái, tràn đầy cảm hứng tạo nên một bản giao hưởng đầy thi vị cho đông xám. Nắng dịu dàng kéo con người ôm vào lòng, để người lặng đi đón nắng. Chiếc mũi hếch lên ngửi mùi nắng quẩn quanh trên áo, rồi len lỏi vào tim.


Đông phủ lên mọi nơi gam màu trầm lạnh. Vẫn là những đốm hoa hồng phấn điểm tô; vẫn là chút đỏ cam, chút vàng của là cuối mùa; vẫn là khoảng sân đỏ gạch nhẵn nhụi; vẫn là sắc đỏ rực của màu cờ Tổ quốc, nhưng những màu sắc ấy lắng lại. Vạn vật tồn tại sự sống, trùm lên mình chiếc áo mùa đông, khi hoa ban đỏ trở nên e ấp bên lá cây xanh man mát, khi vàng, đỏ cam không còn nhiệt huyết trên thân cây gỗ sậm, khi sân gạch chìm trong nền xi măng xám, khi đỏ kiêu ngạo theo gió bay trên màu xanh thanh thiên của nền trời, và ngôi sao vàng nhìn theo quầng trắng xoáy vòng trên không trung. Đông, mang về những trạng thái kì lạ của màu sắc mà chẳng ai hiểu nổi...


“Có ai nghe tiếng đông than thở

Qua từng góc trường vắng người qua?”

Có chiếc lá vàng đáp xuống hành lang nhẹ bẫng, rồi cuốn theo gió bay lên, va những tiếng lộp độp chỉ mình mùa đông nghe thấy vào cành cây to trong sân, lượn lờ vài vòng mới chịu dừng xuống sân trường. Hạ cánh rồi mà chiếc lá chẳng chịu yên, lại cứ lăn lăn theo những luồng gió xoáy, khúc khích lăn tròn rồi xoay xoay nhảy múa giữa trường. Lá cứ như đứa trẻ con trong tính tình quái gở của mùa đông, chứ chẳng phải chiếc lá già cằn cỗi về cội. Lá vẫn vểnh tai nghe tiếng xe đi lại ngoài kia, vẫn đập tay khi gặp lại bạn cũ trong lúc dạo chơi trên sân, vẫn tạo ra những âm thanh sàn sạt tăng thêm gia vị cho bản nhạc phố xá. Mùa đông, âm thanh cũng vang ra chậm rãi, chậm đến nỗi chưa kịp đến tai đã hòa vào không khí. Nên chẳng ai nghe thấy đông về, chẳng ai thấy đông hiện diện, cho đến khi lá cây rỉ vào nhau những câu chuyện về chiếc lá lìa cành, cho đến khi màu sắc kể những tháng ngày rời xa huyên náo, cho đến khi con người muốn tìm một bàn tay để nắm, một ai đó để san hơi ấm, một chiếc khăn len hay cái áo chống lạnh...


Đông, trời nhanh tối. Cái tối sà đến nhanh như chạy mưa. Tối lạnh, chao nghiêng ánh đèn rủ xuống đường. Lá cứ rụng mà chẳng ai hay biết, chim cứ sải cánh chẳng người nào hay. Đêm đông giăng những tia buốt, để mọi người nhanh chóng tìm về mái ấm, về nhà. Bóng tối ngập lên từng chút một. Tối từ những góc nắng chẳng buồn ghé chơi, rồi tối đến những căn phòng không còn mở cửa, tối những chiếc cây và tối cả mảng sân. Bóng tối lặng lẽ xâm chiếm, đến khi nhận ra thì trời đã tối hết cả rồi. Ánh đèn từ những căn phòng còn người vẫn đang mải miết làm việc, ánh đèn chiếu những hoạt động rèn luyện thể thao trên sân, cho đến khi chẳng còn hoạt động...


Còn trường ở lại, lặng ngắt, thấm hơi đông, ngắm nhìn những dãy nhà im lìm trong khuôn viên giữa đêm đông ráo hoảnh, tĩnh mịch.


Lê Minh Anh - 11D2 (CLB Phóng viên)