Hà Nội cứ mỗi độ vào thu lại khiến cho con người ta có cảm giác lâng lâng, xao xuyến. Nhưng phải hết sức tinh tế và tĩnh lặng, ta mới có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cái cựa mình mơ màng của những ngày chớm thu. Những ngày nắng gắt, những cơn mưa triền miên vẫn còn đó, những âm ỉ từ ngày hạ đã qua. Nhưng, đâu đó thoảng qua là một cơn gió mát lạnh, những cánh hoa đôi chốc lại nhẹ nhàng rơi bất ngờ trên con đường dệt nên “sắc thu” và một mùi hương thân thuộc. Vậy ra, thu đã về thật rồi!


Chớm thu khiến những cành cây bắt đầu thay áo mới

Thu về. Lá bay bay. Trời trải lá vàng cho gót ai đi trên những tiếng “xào xạc” chạm khẽ vào lòng tôi một nỗi nhớ - nỗi nhớ thiên nhiên đất trời Hà Nội soi bóng trong thu. Phải chăng nỗi nhớ đó là đặc trưng, là vẻ đẹp đã khắc sâu vào trong mỗi trái tim người dân xứ Bắc và lại nao nao mỗi độ thu về? Tôi yêu sắc màu vàng rực của loài hoa dã qu bừng sáng cả trời thu say đắm. Những cành thạch thảo mỏng manh, tím biếc điểm sắc cho những nhành cúc họa mi trắng muốt, bồng bềnh như mây trên những gánh hàng của người bán rong mang dư vị buồn man mác và hương sắc cổ xưa khiến lòng ta xốn xáng, chìm vào trong hoài niệm. Tôi nhớ những cảm giác nhẹ nhàng mơn man trên làn da khi nàng thu mang những cơn gió heo may đến trong làn sương mỏng giăng giăng. Bước khẽ trên từng góc phố, từng con ngõ nhỏ tôi cố đi chậm lại, để cảm nhận rõ hơn vẻ đẹp thơ mộng dịu dàng của đất trời sang thu. Hai bên đường, lá bàng đỏ thẫm rơi lác đác trên phố, nắng nhẹ nhàng ngủ yên trên ngọn sầu đông. Trong không khí thoảng hương sấu chín, có những cô gái e thẹn đi trong gió mang đầy niềm thương mến. Quanh Hồ Gươm, hàng liễu rủ soi bóng xuống mặt hồ ngượng ngùng e lệ. Những cánh hoa lộc vừng đỏ thắm rơi lấm tấm trên đầu và con đường cổ. Đấy, Hà Nội mùa thu tôi cứ nhẹ nhàng và sâu lắng đi vào lòng người.


Những gánh hàng hoa trên con phố Hà Nội mùa thu

Mùa thu thật hiền dịu, tiết trời cùng vẻ mơ mộng vốn có khiến ai đôi khi cũng phải dừng lại nhìn ngắm say sưa theo vẻ mang mang của đất trời. Có những “cảm xúc thu” cứ đến một cách lạ kì trong mỗi trái tim con người: sự ấm áp của tình yêu, những cảm giác nhớ nhung, buồn bã. Không còn những hoạt động sôi nổi vui chơi trong những ngày hè mà thay vào là những ngày dịu dàng hơn, thư thái hơn. Vậy nhưng vẫn có những ngày khiến ai cũng phải mong chờ háo hức - chờ để được đón Trung Thu, chờ để có được những thời gian vui vẻ thoải mái cùng người thân, bạn bè, được ngắm nhìn những ông trăng tròn vành vạnh và những lũ trẻ cứ ríu rít kể về những câu chuyện cổ tích thần tiên. Tôi vẫn nhớ những chiếc đèn lồng, đèn ông sao hay những điệu múa lân, những mâm cỗ đầy ắp hoa quả, bánh kẹo đã từng một thời làm tôi cứ thấp thỏm ngóng chờ. Cứ thế, thu cứ đi vào trong trái tim, vào sâu thẳm trong tâm hồn tôi.


Trung Thu vui vẻ và ý nghĩa cho trẻ em tuổi thơ

Chớm thu Hà Nội vẫn còn mơ màng trong cơn say, sự chuyển mình còn uể oải và chậm chạp lắm! Nhưng đêm về, khi màn sương bắt đầu hạ xuống mang theo hơi ẩm, những cây hoa sữa bên đường yêu kiều tỏa hương ngào ngạt. Hoa sữa thơm nồng nàn dịu ngọt, bay xa đến vài con phố, nhắm mắt lại, ta như chìm đắm vào trong không gian ướp đượm mùi hương hăng hắc, thơm nồng, quyến luyến như mơ như thực. Mùi hương quyến rũ khiến ai đã từng tận hưởng cũng không thể phai nhạt như một hương điệu say đắm. Nhưng có lẽ, chớm thu đôi khi đơn giản chỉ là ngửi thấy mùi hương giản dị của thức quà lúa non – Cốm. Đi qua những quánh hàng, nhắm mắt lại, hít một hơi đầy lồng ngực ta mới cảm nhận được hương cốm mới còn thơm mùi lúa non. Và có cái gì thanh tao và tinh khiết hơn “thứ quà thần tiên” đó: thơm dẻo, ươm nồng mùi nắng, gói trong lá sen cùng sợi rơm vàng nhạt trên những đôi gánh của các bà cô với những lời rao ngọt ngào. Và rồi mỗi khi nhắc tới thu là ta lại nhớ tới một thức quà đầy ý nghĩa.


Hoa sữa trắng muốt mang hương thơm nồng nàn quyến rũ

Thu sang đưa mùa tựu trường trở về mang theo những tà áo bay bay trong gió ẩn sau nụ cười học sinh. Tản dạo sau những ngày trở lại trường, tôi nhìn xuống từ trước những căn phòng học mà lòng bất giác xôn xao khó tả: cây bàng đã thay áo, ánh nắng tỏa nhẹ khắp sân trường trên những chiếc lá vàng héo khô “xào xạc” trong tiếng gió, sân trường đã lát gạch mới, những người lao công cần mẫn ở lại quét dọn sau những giàn hoa giấy tím biếc. Ngôi trường đã khác xưa nhưng mùa thu vẫn còn đó để gợi lại cho mỗi người chúng ta về những hồi ức đáng nhớ. Tất cả đã chìm trong yên lặng của một mùa thu nhẹ nhàng nhưng sao tâm hồn tôi cứ xao động mãi hay tại tôi đã quá say đắm vào vẻ đẹp thanh tịnh đó mất rồi.

Chớm thu Hà Nội thật yên bình và mơ màng. Tôi nhớ mùa thu Hà Nội, Hà Nội mùa thu tràn đầy nỗi nhớ. Hãy lắng nghe trái tim, lắng nghe tâm hồn để cảm nhận thật sâu sắc về chớm thu Hà Nội – một chớm thu đầy thương nhớ!

Bài viết: Trịnh Đức Phương (8A5) – Bùi Thanh Phương (11D3)

Ảnh: Sưu tầm